Tôi đi ra khỏi thành Jerusalem bằng Cổng phân (Dung gate). Nói đến đây mới nhớ tôi có thằng bạn tên Dũng, nó lấy vợ tên Dung. Khổ 2 đứa tên Việt Nam đẹp thế mà khi in card visit đưa cho bọn tây nó cứ bịt miệng cười. Về sau mới nghĩ ra ở Việt Nam thì Dũng là anh dũng, còn tên Dung là xinh đẹp mà dịch sang tiếng Anh nó lại là phân nên thằng này sau này in card cho thêm chữ "z" vào sau chữ D thành Dzung.
Bên ngoài cổng thành
Lúc trước cũng định đi ra bằng cổng Golden gate cho nó hoành tráng nhưng vì cổng này người Do thái cho là Đấng Messiah sẽ về giải thoát mọi áp bức, đưa toàn thể dân Do thái về Israel, dựng lên ngôi đền thứ 3 và tạo nên kỷ nguyên hạnh phúc. Chính vì vậy mà Vua Thổ cho xây bít lại.
Rời thành cổ Jerusalem tôi chạy đến Bảo tàng Holocaust. Bảo tàng này được xây dựng theo cấu trúc hình quả núi và du khách sẽ đi vào từ bên vách núi theo hình zíc zắc. Hai bên kể về những mảnh đời Do thái bất hạnh. Về tội ác diệt chủng của Đức Quốc xã. Những chiếc va ly cũ của người Do thái, những chiếc giầy, dép cũ và những bức ảnh thể hiện nỗi đau đớn tột cùng của người Do thái khi họ bị bỏ đói, bị bắn chết, bị lùa vào phòng hơi ngạt.... Trong bảo tàng họ còn tái hiện cả một khu phố ở Ba Lan với những cột điện cũ, đường ray xe lửa...tạo cho ta cảm giác như đang trở lại thế kỷ trước hoà mình vào với nỗi đau của họ, thương cảm chia sẻ với họ và căm thù chiến tranh.
Cái cách giết người của Đức quốc xã cũng thật kinh khủng. Đầu tiên họ bắn chết từng người, nhưng thấy không hiệu quả. Họ bắt xếp hàng bắn xuyên táo nhưng cũng không ăn thua. Họ dùng chất nổ để số người chết nhanh hơn, nhưng số lượng cũng không nhiều là mấy một số người chết trong khi phần lớn một số người chỉ mất tay chân. Họ đưa cái xe tải đến nhồi người vào xả hơi ngạt để giết nhưng cũng mất tới 8 phút để giết vài chục người. Phương án cuối cùng hiệu quả nhất được đưa ra, họ xây những căn phòng kín. Đầu tiên lừa những người trong trại tập trung vào nói với họ là xuống hầm họ sẽ được tắm rửa. Khi một cái hầm chứa đủ khoảng 2.500 người họ đóng cửa lại, xả khí gaz ra. Trong vòng 5’ toàn bộ 2.500 người đều bị giết. Những người chết này đều bị cắt hết tóc, và thật man rợ tóc của họ được làm gối, làm chăn, làm áo để bán ở Berline hay Muchen...nó trở thành mốt thời thượng mà các quý cô quý cậu Đức khoác lên người.
Dã man nhất là cuộc thảm sát này không có ngoại lệ cho trẻ em, trẻ sơ sinh, phụ nữ, người già. Tất cả đều bị giết. Và những người lính Đức quốc xã thực hiện lệnh như một cỗ máy không cảm xúc. Tôi cũng không hiểu họ nghĩ gì, được tuyên truyền thế nào mà có thể tra tấn và bắn, đánh chết những đứa trẻ đáng tuổi con em họ. Nghĩ tới lại thấy rùng mình. Các bác sĩ người Đức đem người Do thái ra làm vật thí nghiệm như: Cho vào cái thùng kín rút hết khí O2 ra rồi đếm thời gian xem họ sống được bao lâu nhằm tìm ra biện pháp cho các phi công Đức hoặc họ đem trẻ em ra tiêm hóa chất vào mắt xem có biến đổi mầu mắt hay không rồi cắt chi ra ghép lại chi nhằm tìm ra các biện pháp ghép chi cho thương binh Đức. Thật đáng sợ, họ không coi những người Do thái là con người. Thế nên theo tôi tất cả những kẻ làm điều đó với người Do Thái hay bất kể người nào đi chăng nữa cũng không xứng đáng được coi là con người.
Tổng cộng trong chiến tranh người Do thái đã bị giết là 7 triệu người. Còn nếu kể thêm các dân tộc khác bị giết trong trại tập trung như Balan, Di gan khác thì con số người chết lên tới 11 triệu người.
Bà hướng dẫn viên cho tôi có mẹ là nạn nhân của trại tập trung may mắn sống sót được cho tới khi Hồng quân Liên xô đến nên bà thuyết minh rất hay với tất cả cảm xúc của mình, nỗi lòng của mình. Lần đầu tiên tôi gặp một người hướng dẫn viên nói được tất cả tấm lòng mình, cảm xúc của họ, dẫn dắt người nghe đi cùng cảm xúc nhiều như thế.
Và cũng tôn trọng người đã khuất tôi chỉ dùng điện thoại chụp vài tấm ảnh bên ngoài mà không chụp bên trong.
Bãi đỗ xe và cổng vào
Các bạn trẻ đến đây học về lịch sử dân tộc.
Bà hướng dẫn viên
Buổi tối ở Jerusalem tôi đến Bảo tàng tháp David để xem show lazer ánh sáng. Thực ra tôi xem show cũng nhiều, nhưng ở đây nó có cái rất đặc biệt, rất riêng, rất sáng tạo là chiếu ánh sáng lên những bức tường đá gồ ghề nham nhở. Lập tức nó tạo ra một hiệu ứng cực kỳ ấn tượng. Cộng với phần âm thanh được đặt trong một không gian khá rộng và nhiều ngóc ngách làm cho người nghe cảm thấy như mình đang ngồi trên sa mạc tựa lưng vào cây chà là, nhâm nhi ly rượu. Xung quanh từng bầy tiên nữ uốn lượn thổi sáo réo rắt như mời gọi kẻ lãng tử từ bỏ bụi trần, từ bỏ sự lo toan, ganh đua của cuộc sống..... Đấy là tôi tưởng tượng ra vậy chứ thật ra chẳng cần tiên nữ mà con gái Do Thái cũng đẹp lắm rồi.
Show này chủ yếu nói về lịch sử của vùng đất này, không cần thuyết minh, không cần phụ đề, chỉ cần hình ảnh và tiếng nhạc réo rắt cũng đủ để đưa du khách cảm nhận và hiểu những trang sử của người Do thái.
Bên ngoài Bảo tàng Tháp David
Cổng vào.
Vé.
Bên trong trước khi chiếu show.
Khi chiếu lên thì nó như thế này. Đoạn này tôi xin phép không nói gì để các bác tự cảm nhận.
Xem xong show thì trời cũng đã khuya, nhiệt độ ngoài trời còn khoảng 3 độ C. Kéo cao cổ áo, rảo bước trên những con ngõ ngỏ của Jerusalem. Đường phố vắng lặng, thi thoảng có những chiếc xe chạy trên đường với tốc độ cao. Nhưng nhìn thấy người đi bộ sang đường hoặc có ý định sang đường (đúng vạch) đều dừng lại nhường đường. Nói vui một chút, các bác cứ bảoDo thái này khôn ngoan, đâu chẳng thấy nhưng riêng đoạn này lại thua xa dân mình rồi. Thời buổi bây giờ thời gian là vàng bạc, phải chen lấn, vươn lên đè đầu thằng khác mà đi chứ. Ai lại cứ nhường đường cho người đi bộ thế này thì đến bao giờ mới tới được chỗ bạn bè làm ly cafe chém gió. Đôi khi phải biết tiết kiệm 2 phút chạy xe để dành hẳn 2 giờ để chém gió với bạn bè. Ấy thế mà mấy chú Do thái này không biết tiết kiệm thời gian, lãng phí quá.
Lang thang ra ngoài thành cổ Jerusalem đi dạo. Tôi cũng xin lải nhải nhắc lại về nó một chút. Tên gọi Jerusalem xuất phát từ tiếng Semitic, vào khoảng 1.400 năm trước Công nguyên, thành phố này được gọi là Urusalim có nghĩa là “thành phố của hòa bình”. Trong lịch sử, đây là thành phố được yêu mến nhiều nhất nhưng cũng chịu nhiều tai ương nhất nên có một câu nói khá hay về thành phố này: "Trong mười phần vẻ đẹp Đức Chúa tặng cho trái đất, chín phần dành cho Jerusalem, và trong mười phần đau khổ Người mang xuống, chín phần mang tới Jerusalem".
Sau khi lập quốc năm 1948 miền Tây Jerusalem được Israel quản lý và coi như thủ đô của mình còn miền Đông Jerusalem thì Jordan quản lý. Đến năm 1967 sau chiến tranh 6 ngày với khối Arab thì Israel chiếm nốt toàn bộ phần miền Đông Jerusalem và tuyên bố Jerusalem là thủ đô của mình. Nhưng người Palestine đâu có chịu, họ cũng đòi Jerusalem làm thủ đô của họ. Nhưng sức yếu thì không làm được gì. Hiện tại thành phố có khoảng 1 triệu dân trong đó người Palestine chiếm khoảng 200.000 người.
Jerusalem là thành phố đa sắc tộc, đa tôn giáo bạn có thể gặp từ anh chàng Haredi mặc trang phục truyền thống với tóc mai không cắt tới những anh chàng Do thái thế tục mặc áo phông quần Jean. Đừng ngạc nhiên nếu bạn gặp một người phụ nữ Arab trùm khăn qua đầu đi cạnh đó là một cô gái mặc áo 2 dây theo kiểu phương tây. Tất cả đều là công dân Jerusalem, Jerusalem trộn các nền văn hóa lại với nhau cho ra một đặc sản chỉ một mình nó mới có. Nhưng nó không “hầm nhừ” được các nền văn hóa đó giống như nền văn hóa Hoa Kỳ nên lúc nào Jerusalem cũng như một quả bom chờ nổ.
Chính vì đa sắc tộc, đa tôn giáo nên người Do thái họ rất tự hào về họ. Tôi gặp bất kỳ một người nào họ đều nói: “I’m Israelite but I’m Jew” (Tôi là người Israel và tôi là người Do thái) để khẳng định họ không phải là Israel Arab hay Israel Thiên Chúa Giáo. Còn đối với người Arab thì dân Israel coi như là công dân hạng 2, chuyên làm thuê mướn. Có câu chuyện như sau: Khi nhà báo Thomas Friedman đến Jerusalem và thuê một căn hộ. Thấy phòng khách khá chật. Ông liền hỏi chủ nhà “Tôi có thể dập cái bức tường kia để phòng khách rộng ra được không?” Chủ nhà trả lời: “Ồ, tất nhiên có chứ. Hãy kiếm một thằng Arab và cái tường sẽ được phá” Thế đấy. Không phải là một cái búa, một người thợ xây mà là một thằng Arab được coi như một công cụ giải quyết các vấn đề nặng nhọc này. Câu chuyện này được viết trong cuốn “ Từ Beirut tới Jerusalem” nhưng tôi cũng đã có kiểm chứng khi gặp người Do thái và dò hỏi họ về vấn đề Arab thì họ tỏ ra khinh miệt thấy rõ. Tôi cũng không hiểu rõ như thế nào, nhưng khi đi sang đất của người Arab, Palestine thì tôi có một nhận xét là họ rất lười, và khu phố họ ở rất là bẩn, chưa kể còn lừa lọc, ma mãnh. Nên chính dân Việt Nam mình cũng gọi họ với cái tên rất coi thường là Rệp.
Người Palestin mặc dù rất ghét người Jew (Do thái) nhưng vì cuộc sống họ sẵn sàng làm quốc kỳ của Israel, đèn Menorah của người Do thái để bán cho khách du lịch. Người Palestine nào mà được cấp giấy phép lao động ở Israel thì họ mừng như trúng xổ số, nhưng cũng chính người Palestine đấy nếu có cơ hội sẵn sàng đánh bom chiếc xe bus mình đi làm hàng ngày. Không có Israel thì họ không sống được, nhưng họ sẵn sàng tiêu diệt người Israel khi có cơ hội.
Thành phố Jerusalem
Những khu định cư của người Do thái vẫn đang tiếp tục được xây lên. Và ở thành Jerusalem này có một quy định là phải xây bằng đá trắng.
Bạn có thể dễ dàng gặp từ một người Arab cưỡi lừa thế này ở giữa Jerusalem....
...cho tới các thiếu nữ Do thái
Xe cộ thì chủ yếu là xe Hàn, ít xe Nhật.
Còn ông nào Đại gia thì chơi dòng BMW, tuyệt đối tôi không gặp Rolls Royce, Maybach, Bentley.. Đọc cuốn Quốc gia khởi nghiệp (Nation start up) thấy nói Israel có nhiều tỷ phú lắm. Nhưng có lẽ là nói phét các bác ạ. Nhìn vào xe mà đánh giá thì chắc này thua xa nhà mình.
Liệu ngay cả ăn cam họ cũng không biết ăn khi màcam trồng ở các nhà biệt thự sai trĩu quả ra mà không bị vặt trộm???
Một góc phố nhỏ
Tóm được chú Do thái này phi xe trên vỉa hè giống Việt Nam mình
Chiếc xe Taxi này nhãn hiệu Skoda. Thấy anh lái Taxi bảo liên doanh giữa Đức và Czech.
Đi lang thang tiếp vô tình gặp Trường Đại học Hebrew của Israel. Thấy bảo Ranking thứ 59 trên thế giới thế mà trông bé tý tẹo.
Cả cái xứ Israel này không có tầu điện ngầm chỉ có tầu điện nổi. Thấy bảo do ở đây nhiều di tích quá nên làm tầu điện ngầm dễ xúc hết các di tích đó đổ đi mất chứ Israel không thiếu tiền. Nghe kiểu giải thích này quen quen.
Cũng có hầm đường bộ giống kiểu hầm Kim Liên nhà mình.
Còn đây là xe bus nhanh chắc cũng học hỏi từ Việt Nam mình.
Đã đến nơi Chúa chịu tội đóng đinh trên thập ác thì phải đến nơi Chúa sinh ra. Đó là vùng đất Bethlehem. Vùng đất này lại nằm vào vùng quản lý của Palestine, nên đi vào vùng đó cũng phức tạp. Thật ra thì chẳng phức tạp gì vì đi ra khỏi đất Israel rất là dễ, đi qua điểm check point chẳng thấy hỏi han gì. Cũng đúng thôi, anh đi ra khỏi nhà tôi thì tôi quan tâm làm gì. Cái phức tạp nhất là nhập cảnh lại Israel. Có 2 đường nhập cảnh lại Israel. Một là đi phương tiện công cộng thì lúc về sẽ phải đi bộ qua điểm check point. Còn nếu thuê xe thì sẽ hân hạnh được các anh lính Israel kiểm tra cả xe luôn. Nhằm tránh việc mấy chú Palestine mang bom sang đánh bom khủng bố. Ngăn cách giữa vùng của Israel và Palestine là những bức tường xây cao khoảng 6m và chăng dây thép gai. Trước đây chưa có những bức tường này thì Israel thường bị dân Palestine đem bom sang khủng bố hoặc xe của người Israel chạy qua thường bị dân Palestine ném đá. Dân Palestine thì bất kể là xấu hay tốt, cứ xe đeo biển đăng ký của Israel là ném đá ngay. Nên các bác sang đây, bác nào có điều kiện thuê xe đeo biển của United Nation cho nó lành các bác ạ.
Bức ảnh này cho thấy rõ chiếc xe Mercedes Sprinter đi ra khỏi đất Israel thì các chú lính không quan tâm. Nhưng chiếc Volkswagen mầu xanh thì bị các chú ấy hỏi thăm và lục soát rất kỹ. Theo tôi hiểu thì đây là xe của một người phụ nữ Arab (do có khăn trùm đầu) vào Israel để đi làm thì phải.
Bức tường ngăn cách 2 bên.
Đây là điểm check point cho người đi bộ nhập cảnh vào Israel.
Bước sang vùng đất của Palestine, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là bẩn thỉu, nhếch nhác. Đường phố ngập tràn trong rác, trên những bức tường đầy các hình vẽ Graffiti nhom nhem.
Đường phố tiêu điều xác xơ
Trung tâm của Bethlehem một mầu u ám nó cũng giống như tiền đồ của họ.
Cái thành Bethlehem này ngoài việc là nơi Chúa Jesus sinh ra còn có rất nhiều dấu tích của người Do Thái. Như Vua David đã sinh ra lớn lên và đăng quang tại đây. Bà tổ phụ Rachel (vợ của Jacob) chết tại đây. Mộ nghe nói ngay trên đường đi vào Bethlehem. Dân ở đây sống chủ yếu từ việc bán các đồ lưu niệm cho khách du lịch, nhất là ngày Chúa Giáng sinh. Em chợt nghĩ chắc nó cũng giống Chợ Viềng ở Nam định, hay Giỗ tổ ở Đền Hùng. Dân ở đó cũng chỉ nhờ cả năm có một ngày thôi mà sống khá ra phết các bác ạ. Việt Nam mình biết chặt chém nên sống khỏe, em tin là dân Palestine cũng không kém mình khoản này đâu, có khi còn là thầy của mình đấy. Ấy thế nhưng mà nó cũng có điểm hơn mình nhiều đấy các bác à. Trường đại học Bethlehem của nó nổi tiếng phết đấy. Ở mình thì có gì nổi tiếng các bác nhỉ?
Dân nghèo nên xe cũng xấu hơn bên kia.
Ấy thế mà bác nào có xe còi còi bên mình thôi. Đem sang đó chắc tán được cả Hoa hậu. Nhìn thằng em của các bác xấu xấu bẩn bẩn thế này mà còn tán được một em Arab bỏ khăn trùm đầu ra để chụp ảnh cùng. Em mà ở thêm mấy ngày nữa chắc rủ được em nó cải đạo.
Đường lên nhà thờ Chúa Giáng sinh.
Thằng cu này phi như điên tý đâm vào em các bác ạ. Mặc dù em qua đường đúng vạch cho người đi bộ. Nghe chừng văn hóa nhường đường cho người đi bộ ở đây không được như Israel.
Đi qua một đồn Cảnh sát của Palestine. Trông cũng xấu, bên trong thấy treo ảnh Lãnh tụ. Một ông là Yasser Arafat còn một ông là Mahmoud Abbas thì phải. Ông nào cũng cười như nông dân được mùa. Cái khẩu hiệu ghi gì em cũng không biết. Nhưng em đoán là: “Tổng thống Yasser Arafat sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”. Bác nào biết chữ Arab thì dịch hộ em với.
Các bạn để ý nếu như bên Israel những chỉ dẫn được ghi bằng đủ 3 thứ tiếng thì ở đây chỉ ghi mỗi chữ Arab thôi. Ấy nhưng dân ở đây nói tiếng Anh lại khá tốt. Ở đây tuy là di tích nổi tiếng thế giới nhưng không thấy họ ra chèo kéo bán đồ lưu niệm như của mình.
(Còn nữa)
Trên đây là những chia sẻ của thành viên TungNguyenMD, diễn đàn OtoFun.BBT OF News xin trân trọng cảm ơn và mong tiếp tục nhận được chia sẻ của các thành viên khác trên diễn đàn.
Để xem chi tiết bài viết, mời độc giả đọc Tại đây.