Núi đền (Temple Mount)
Nói đến Israel là nói đến Jerusalem, nhưng tới Jerusalem mà không tới Núi đền thì coi như là bạn chưa từng đặt chân đến vùng đất này. Vì đây là vùng đất thiêng của cả 3 tôn giáo. Chính nơi đây Abraham đã đem con trai của mình là Isaac để hiến tế lên Chúa. Chúa cảm động sai thiên sứ đến bảo ông dừng lại. Cũng chính tại đây, Solomon rồi Herode đã cho xây ngôi đền tứ nhất và thứ 2 của người Do thái. Tại đây Chúa Jesus có câu nói nổi tiếng: “Cái gì của Chúa thì trả cho Chúa, cái gì của Caesar thì trả cho Caesar”. Cũng tại đây Muhammah bay về trời...... Đây là nơi duy nhất giao thoa giữa trời và đất, là nơi mở cửa Thiên đường để giao tiếp với Thiên Chúa.
Mỗi bước tôi đi trên từng phiến đá, mang dấu bao nhiêu bước chân của người không lồ. Mỗi viên đá ở đây thấm đẫm bao nhiêu sự kiện. Chỗ nào Chúa từng gạt đổ những hàng quán bán ở cửa đền làm ô uế đền thờ, chỗ nào Abraham hiến tế Isaac, chỗ nào Chúa tiên báo về sự phá hủy của thành Jerusalem???? Nếu bạn đến đây, bạn hãy đi thật chậm, hít thở sâu và thả hồn vào quá khứ để tưởng tượng.
Có câu chuyện như thế này: Sau khi Neil Armstrong tới mặt trăng trở về. Ông đến Jerusalem và đi cùng nhà khảo cổ Meir Ben Dov. Khi họ leo lên núi đền, Armstrong hỏi Ben Dov rằng Jesus có đặt chân lên đây không? Ben Dov nói vì Jesus là người Do thái nên Chúa từng đặt chân lên đây rất nhiều lần. Armstrong hỏi tiếp: “Đây có còn là những bậc thang nguyên bản không?” Ben Dov nói: “Còn nguyên bản”. “Wow” Armstrong nói: “ Tôi phải nói với anh là, tôi thấy phấn khích khi bước chân trên những bậc thang này hơn cả khi tôi bước chân trên mặt trăng”.
Sơ lược lại lịch sử núi đền vì tại sao nó lại thiêng liêng đến như vậy
Abraham – Người được cả 3 tôn giáo tôn là tổ phụ, đã lớn tuổi rồi mà mãi chưa có con. Ông cầu xin Thượng đế cho mình có con. Mãi đến khi có con là Isaac, Thượng đế lại muốn thử lòng ông đòi ông Hiến tế Isaac cho Người. Ông không ngần ngại đem Isaac lên núi đền và chuẩn bị giết con hiến tế cho Thượng đế. Thượng đế cảm động sai Thiên sứ đến ngăn cản và Abraham liền giết một con cừu để tế thay.
Khoảng năm 2.000 TCN Solomon cho xây dựng ngôi đền thứ nhất trên ngọn núi này
Năm 586 Babylon phá hủy Ngôi đền thứ nhất
Năm 19 TCN Herode cho xây dựng ngôi đền thứ 2.
Năm 70 La mã phá hủy Ngôi đền thứ 2
Năm 691 người Hồi giáo xây Dome of the Rock và đứng vững cho đến ngày nay
Năm 1853 Hoàng đế Thổ Nhĩ kỳ Osamn III đưa ra thỏa ước Nguyên trạng. Trong đó giao Núi đền thuộc quyền tài phán của Jordan
Năm 1967 Israel chiếm nốt phần Tây Jerusalem trong đó có Núi đền
Vì là đất thiêng nên người Do thái rất muốn lấy lại Núi đền và xây ngôi đền thứ 3 của họ. Nhưng các nước Hồi giáo dọa thánh chiến nên vùng này tạm thời giữ nguyên trạng và ra vào kiểm soát rất kỹ.
Cũng như mọi nơi khác ở Israel, qua đây phải kiểm tra an ninh. Nhưng an ninh ở đây chặt chẽ hơn chỗ khác nhiều. Tôi đi theo con đường gỗ leo lên núi cạnh bức tường phía tây. Trên đường vào thấy cả lá chắn của cảnh sát để sẵn ở đây có gì còn đem ra dùng cho kịp.
Lá chắn để ngay ở đây
Trên núi Đền có một sân rộng hình thang dài gần 500 mét và rộng khoảng 300 mét, chiếm 1 phần 6 diện tích của Cổ Thành Jerusalem. Trên sân rộng này có 2 Đền Thờ lớn của Hồi giáo được kiến thiết: Thứ nhất là Đền thờ Dome of the Rock là đền Hồi giáo cổ kính nhất tại Thánh Địa, có hình bát giác, 8 phía đều được trang điểm bằng ngọc quí, và phần dưới bằng cẩm thạch đa sắc. Vật liệu xây cất Đền thờ này lấy từ các thánh đường và đền đài trước đó thời Bizantine và Roma. Thứ hai là Đền thờ Al-Aqsa được kiến thiết hồi thế kỷ thứ 8 và đã trải qua nhiều lần tái thiết.
Hàng cột còn sót lại
Trong Dome of the Rock tôi không được vào nhưng thấy nói trong đó có thờ tảng đá – nơi mà Muhammah bay về trời.
Ở trên này rất nhiều người Palestine, những ông già làm Hướng dẫn viên tự nguyện và xin tiền tip của khách. Tôi bắt đầu bước vào một ông già chắc tầm 60 tuổi bắt chuyện với tôi. Hỏi tôi từ đâu đến, tôi nói Việt Nam. Ông ta rú lên mừng rỡ: “ Wow! Vietnam, Vietnam is good. Vietnam fighting US, The same David vs Goliah” Tôi thấy chán chán và buồn. Chẳng nhẽ chỉ biết tới Vietnam với thành tích đánh nhau hay sao.
Ông già hướng dẫn viên bắt đầu luyên thuyên, nào là đây là nhà thờ Al Aqsa, đây là những hàng cột còn sót lại .... Tôi nghe chán quá cho ông ấy 5 USD rồi đi tiếp.
Nhà thờ Al Aqsa - Ông già người Palestine mà tôi nhắc tới đội mũ đứng phía bên phải bức ảnh này.
Đi một đoạn lại gặp cậu bé Palestine. Nhờ cậu ta chụp cho mình cái ảnh, cậu ta vui vẻ chụp xong rồi lại hỏi mình từ đâu đến. Có vẻ dân ở đây rất quan tâm đến quốc tịch. Sau khi nghe được chữ Việt Nam cậu ta cũng rú lên mừng rỡ và xin chụp ảnh cùng.Tôi có thấy 1 điều là. Nếu như quốc gia nào có ít người Việt Nam đến thì họ nghe 2 tiếng Việt Nam họ rất quý. Nhưng khi dân VN đến nhiều, nhất là xuất khẩu lao động (XKLĐ) thì họ thờ ơ và thậm chí có thái độ khinh miệt ngay. Nói thế không phải tôi coi thường các bạn XKLD nhưng: Ngoài xuất khẩu sức lực của mình ra đem tiền về đất nước. Các bạn còn xuất khẩu cả cái văn hóa của VN ra nước ngoài. Làm thế nào cho họ có hình ảnh đẹp về quốc gia, về đất nước. Đó chính là điều các bạn cần làm. Tiếc thay, nhưng chính những công ty XKLD, rồi Bộ Lao động Thương binh và xã hội cũng không để ý diều này thì phải.
Cậu bé người Palestin xin chụp ảnh cùng.
Một vài hình ảnh về Núi Đền – Vùng đất thiêng liêng nhất thế giới.
Những bậc thang bước lên Núi đền
Lậy Đấng Jehova, lạy Đấng Mesiah lạy Đức Chúa, lạy Thánh Alah, lạy Trời, lạy Phật.
Những người Hồi giáo đến đây cầu nguyện
Dấu chân Chúa nơi đâu?
Từ Núi đền nhìn xuống
Dome of the rock
Xung quanh Dome of the Rock.
Khu vực này là dãy lớp học của người Arab.
Cổng đi ra.
Cánh cổng của Dome of the rock. Một bên thì đóng, một bên thì có an ninh to cao thế này. Chỉ cho người Hồi giáo vào thôi. Lần sau nếu có dịp quay lại, tôi sẽ đội khăn lên đầu. Tay cầm quyển kinh Q’ran xem có được vào không. Đây là thánh địa quan trọng thứ 3 đối với người Hồi giáo. Sau 2 thánh địa Mecca và Medina.
Những họa tiết của Nhà thờ này. Phải nói là kinh khủng thật. Từ 1.400 năm đã thế này và còn nguyên vẹn, không biết VN mình có di tích cổ kính nhất là bao nhiêu năm các bác nhỉ?
Bảo tàng David.
Nằm giữa Bức tường than khóc và Cổng Phân, dưới chân Núi đền là Bảo tàng David. Tất nhiên vào đây là phải mất vé chứ không được free như Núi đền hay Bức tường than khóc. Thôi thì cũng cắn răng quẹt cái thẻ để vào xem Bảo tàng nó ra răng. Nhiều người đi du lịch muốn ngồi một chỗ thưởng thức ẩm thực, rượu ngon, gái đẹp đó là một cách hưởng thụ rất tốt.... Tôi lại khác, đi đâu chỉ nhăm nhe vào bảo tàng của họ.
Bảo tàng này chủ yếu nói về cách thức xây dựng và đời sống nhân dân trong thời kỳ Ngôi đền thứ 2. Bên ngoài là còn nguyên khu khảo cổ mới khai quật, lổn nhổn đầy đất đá. Chẳng hình dung ra được ngày xưa nó thế nào.
Luyên thuyên thế thôi bây giờ bắt đầu bước vào bảo tàng. Bước vào cửa cái hình đầu tiên đập vào mắt là cái hình mô tả Jerusalem là trung tâm của thế giới. Nơi giao thoa của 3 châu lục: Á, Phi, Âu. Chính vì thế mà anh nào cũng muốn tranh giành gây nên bao đau thương cho mảnh đất này. Bước vào bên trong sẽ gặp được một vài hiện vật: bát đĩa cổ mới khai quật được. Trên tường họ vẽ những hình vẽ kể lại công cuộc xây dựng Ngôi đền thứ 2. Cách bài trí của họ rất dễ hiểu và theo từng chủ đề xuyên suốt bảo tàng.
Bên trong họ còn có cả phòng chiếu phim, dựng hình 3D lại ngôi đền thứ 2 cho khách Du lịch dễ hình dung. Tiếc rằng lúc tôi đến chẳng có ai cả, cả cái rạp to đùng phải ngồi xem một mình.
Viên đá này chỉ to bằng ngón tay út nhưng chứa đựng những hàng chữ rất tinh vi. Còn nghĩa của chữ đấy là gì thì các bác đợi em đi học một lớp tiếng Hebrew đã.
Còn đây là mô hình thành Jerusalem.
Bên ngoài họ để các di tích khảo cổ được theo đúng trình tự, khai quật được cái gì, chỗ nào, để nguyên chỗ đó. Còn nguyên cả cái máy cẩu đá xây dựng. Nhưng tôi nghi cái này tái tạo vì gần 2.000 năm rồi, chắc không một loài gỗ nào phơi mưa nắng lâu thế mà còn nguyên vẹn cả.
Hình vẽ cái cổng đền cũ và phế tích còn lại. Thế mới biết nó to lớn như thế nào.
Những tảng đá kia đổ xuống cách đây 2.000 năm do lính La mã phá và vẫn nằm im như thế.
Trong này có cây Olive chắc cũng phải tới vài trăm tuổi.
Ra khỏi khu vực bảo tàng tôi gặp ngay một toán lính trẻ chắc tan ca về. Vì xung quanh là các quốc gia thù địch nên Israel áp đặt chế độ nghĩa vụ quân sự cho tất cả các công dân kể cả nữ. Từ 18 tuổi trở lên, nữ phục vụ 2 năm nghĩa vụ quân sự, nam là 3 năm. Sau khi thực hiện nghĩa vụ quân sự xong, mỗi năm họ phải phục vụ một tháng trong lực lượng dự bị để rèn luyện khi cần có thể ra trận ngay. Người Arab ở Israel không bị bắt buộc nghĩa vụ quân sự. Nếu họ tình nguyện thì cũng được chấp thuận nhưng bị kiểm tra rất chặt chẽ trước khi được vào biên chế quân đội. Ấy thế làm cho người Do thái (Jew) ghen tỵ, theo họ người Do thái bị mất 3 năm bắt buộc trong lính, trong khi người Arab có thể đi làm ngay. Nghe thì cũng có lý nhưng thực tế là quân đội đã dạy cho họ rất nhiều. Từ tư duy phản biện, kỷ luật quân đội đến các vấn đề xã hội nên người đã qua quân ngũ thường thành công hơn người không qua quân ngũ. Nói thế là vì trong quân đội Israel không có sự xa cách giữa người chỉ huy và anh binh nhì. Anh binh nhì luôn có quyền phản biện: Tại sao như thế? Ông chỉ huy tôi, ông phải giải thích cho tôi biết về các quyết định của ông. Nên làm tướng ở Israel cũng chẳng sung sướng gì và chắc chắn cũng chẳng có mấy “ tâm tư” như ở một số nước khác. Ngoài ra hàng năm các quân nhân phải đến một loạt các bảo tàng của dân tộc họ, như là một buổi học ngoại khóa. Từ đó người lính biết họ chiến đấu cho ai, vì cái gì khi hiểu được họ sẽ cống hiến tốt hơn, tinh thần chắc chắn sẽ tốt. Vì thế nên hãng hàng không quốc gia của họ El AL chỉ tuyển phi công đã từng phục vụ trong quân đội.
Còn một tộc người không bị bắt buộc thực hiện nghĩa vụ quân sự là người Haredi. Họ là những người theo dòng đạo Do thái truyền thống và bảo thủ.Nguyên nhân là vì vấn đề tôn giáo giống như đối với người Arab. Nhưng người Do thái thế tục thì họ lại kêu, cho rằng như thế là không công bằng cho họ. Chính phủ cũng chẳng biết làm thế nào chỉ đưa ra những điều kiện tốt hơn cho những người tham gia quân ngũ thôi.
Ấy thế mà quân đội Do thái lại nhận lính đánh thuê từ nước ngoài. Ưu tiên số một là những người Do thái ở nước ngoài. Ngoài ra họ cũng tuyển người ngoại đạo.
Quân đội Israel cực kỳ hiện đại họ có hệ thống phòng thủ tên lửa được cho là gọn nhẹ và hiệu quả hơn cả Mỹ. Nên mấy đợt vừa rồi Hamas rồi Hezbollah bắn bao nhiêu rocket vào mà có xi nhê gì đâu. Khổ mỗi cái mỗi quả tên lửa đánh chặn của Israel nó đắt gấp cả trăm lần tên lửa của Hamas nên thiệt hại về kinh tế chắc chắn Israel thiệt hại hơn. Ở Israel được dạy rằng khi nghe thấy tiếng còi báo động thì nhanh chóng chạy xuống hầm hoặc đang lái xe thì ra khỏi xe nằm ra đường. Nhưng may mắn là tôi sang hơn 1 tuần không thấy báo động nào cả.
Hamas cứ lợi dụng dân chúng đặt rocket trong khu dân cư rồi phóng đi. Lập tức Israel trả đũa và chỉ cho có 30” cho dân chạy trước khi phá hủy ngôi nhà đó. Người dân không chạy kịp thì chết là đương nhiên trong khi quân Hamas bị thiệt hại ít hơn nhiều.
(Còn nữa)
Trên đây là những chia sẻ của thành viên TungNguyenMD, diễn đàn OtoFun.BBT OF News xin trân trọng cảm ơn và mong tiếp tục nhận được chia sẻ của các thành viên khác trên diễn đàn.
Để xem chi tiết bài viết, mời độc giả đọc Tại đây.